Nẻo Về Của Ý trong phim Walk With Me (BƯỚC CÙNG TÔI)

Trích dẫn từ sách Nẻo Về Của Ý trong phim Walk With Me (Bước Cùng Tôi)

Mình chỉ là một cái gì không thực là có, 
không thực là không. 
có những lúc tôi trẻ con quá, và vẫn tinh nghịch, vẫn đùa cợt, 
vẫn chơi trò đố tìm với cuộc sống một cách thành thực say mê. 

Vẫn biết giận dỗi, vẫn thích được ngơi khen, vẫn sẵn sàng khóc cười. 
Nhưng ở dưới đáy những cái đó, còn có cái gì nữa nhỉ? 
Có hay không? 
Nếu có tại sao lôi nó lên không được? 
Nếu không sao ta cứ đinh ninh rằng có?
(chương 7)

I know what it is to get angry, and I know the pleasure of being praised.
I'm often on the verge of tears or laughter.
But beneath all these emotions, what else is there?
How can I touch it?
If there isn't anything
why would I be so certain that there is?

Một mùa Đông băng giá sẽ tới 
và không thể dung tha những gì non nớt, bé bỏng và phù hoa. 
Phải vượt qua những giai đoạn còn non nớt bé bỏng phù hoa đi để mà chịu đựng. 
Phải già dặn, phải cô độc, phải sẵn sàng nghiến răng mà chịu đựng. 
Nhìn những hàng cây trụi lá đứng đợi chờ một cách anh dũng và bền bỉ mùa Đông sẽ tới, 
tôi cảm nhận được tất cả ý nghĩa của bài học về sự chuẩn bị chịu đựng.

When icy winter comes,
it is unforgiving to all things young, tender and insecure.
One must grow beyond youthful uncertainty to survive.
Maturity and determination are necessary.
Seeing the courageous, solid way
that trees prepare for winter
helps me appreciate the lessons I've learned.

Thoạt đầu, có vẻ như là một đám mây đi qua. 
Nhưng sau vài giờ, 
tôi bắt đầu cảm thấy cơ thể của tôi chuyển thành khói và trôi nổi. 
Tôi trở thành một đám mây khổng lồ. 
Tôi luôn nghĩ bản thân tôi như một thực thể vững chắc. 
Và đột nhiên tôi thấy cơ thể tôi trống rỗng hoàn toàn. 
Tôi thấy rằng bản thể đã làm nên tôi. 
Thật sự là một sự chế tạo. 
Tôi nhận ra bản chất thật của tôi thực tế hơn nhiều, 
cả xấu hơn và đẹp hơn, là những gì tôi có thể tưởng tượng được.

At first, it seemed like a passing cloud.
But after several hours,
I begin to feel my body turning to smoke
and floating away.
I became a faint wisp of a cloud.
I had always thought of myself as a solid entity.
And suddenly I saw that I am not solid at all.
I saw that the entity I had taken to be me
was really a fabrication.
My true nature, I realized, was much more real,
both uglier and more beautiful than I could ever have imagined.

Bạn bè muốn bạn xuất hiện theo hình thức quen thuộc mà họ biết.
Nhưng đó là điều không thể.
Làm sao khi chúng ta có thể tiếp tục sống mà không có sự thay đổi?
Sống nghĩa là phải chết, chết trong từng giây từng phút, 
chết trong cơn bão tố để làm điều kiện cho sự sống phát sinh mãi mãi hoài hoài.
(chương 7)

Friends want you to appear in the familiar form they know.
But that is impossible.
How could we continue to live if we were changeless?
To live
we must die every instant.
We must perish again and again
in the storms that make life possible.

Còn tôi thì thành một bãi chiến trường. 
Ra khỏi cơn bão tố thì mới biết còn hay mất. 
Còn hay mất đây không phải chỉ cho sinh mệnh – 
còn hay mất đây chỉ cho một cái gì quan trọng hơn sinh mệnh, 
đó là cái ta, cái ta trước giờ bão tố. 
Lúc đó tôi cảm thấy tôi rất cần những người thương yêu 
nhưng tôi cũng biết rằng nếu có mặt họ trong những lúc đó thì tôi lại càng cô đơn hơn, 
càng đau khổ hơn. Có lẽ tôi phải đánh đuổi họ, 
hoặc là tôi trốn chạy họ, nghĩa là tôi phải đánh đuổi tôi.
(chương 7)

I became a battlefield,
and I couldn't know until the storm was over
if I would survive.
Not in the sense of my physical life,
but in the deeper sense of my core self.
I experienced distraction upon distraction 
and felt a tremendous longing for the presence
of those I love.
Even though I knew that if they were present,
I would have to chase them away or run away myself.

khi bão tố đã gây xong tan nát, 
khi những lớp vô hồ rã xuống thì quanh cảnh cũ cũng vừa tan. 
Trong hoang vắng có một vài tia nắng xuất hiện từ chân trời xa rọi tới. 
Những tia nắng đó đã không sưởi ấm được cảnh tượng chút nào 
mà còn làm tăng thêm tính chất cô đơn và hoang tàn của mặt đất. 
Tôi xuất hiện trầm lặng, mình mang đầy thương tích và rất cô đơn, 
một thứ cô đơn tuy có sức mạnh nhưng vẫn là cô đơn. 
Trong hình thể mới, tôi biết Nguyên Hưng không nhìn ra được tôi. 
Và những người tôi nghĩ là thân yêu cũng không nhìn ra được tôi. 

When the storm finally passed,
layers of inner mortal lay crumbled.
On the now-deserted battlefield,
a few sunbeams peeked through the horizon,
too weak to offer any warmth to my weary soul.
I was full of wounds,
yet experienced an almost thrilling sense of aloneness.
No one would recognize me in my new manifestation.
No one close to me would know it was I.

Núi sông, trời đất, những ngôi sao lớn nhất, và thực hữu, 
và mặt trời của tôi cũng chỉ nằm trong lòng nhận thức. 
Đột nhiên thời gian và khoảng cách tự nhiên tiêu diệt, tan biến. 
Đột nhiên năng và sở tan biến. 
Đột nhiên diệt và sinh tan biến. 
Dù em có xa cách vạn muôn do tuần ấy cũng được nối liền trong một lân hư trần. 
Dù cho bách thiên vạn kiếp thì bách thiên vạn kiếp ấy 
cũng trở về nối liền với hiện tại trong một sát na. 

Mountains and rivers, Earth and sun
all lie within the heart of consciousness.
When that realization arises,
time and space dissolve.
Cause and effect,
birth and death all vanish.
Though I dwell a hundred thousand light-years
from a star,
I can cross that distance in a flash.

Tuổi trẻ là tuổi đi tìm chân lý; 
dù sự thực có tiêu hủy anh, anh cũng phải bám víu vào sự thực. 
Như thế là tôi đã biết rất sớm rằng tìm thấy sự thực không phải là tìm thấy hạnh phúc. 
Anh ao ước trông thấy nó, 
nhưng hễ trông thấy nó rồi là anh không thể không khổ đau.

Thà rằng anh không thấy gì hết, 
thà rằng anh chịu sự điều khiển của một người độc đoán của một người 
hay một đám người khác. 

Chân lý không thể đi mượn, 
chân lý chỉ có thể thực chứng. 
Chân lý là trái của thực nghiệm tâm linh, của khổ đau, 
của sự xúc tiếp giữa tâm linh và thực tại, 
thực tại hôm nay cũng như thực tại muôn đời. 
May mắn lắm, hoặc rủi ro lắm con người mới bắt được nó. 
Và nó của người này không phải là nó của người khác, 
nó của hôm nay không phải là nó của hôm qua. 
(chương 7)

I knew early on
that finding truth is not the same as finding happiness.
You aspire to see the truth.
But once you have seen it,
you cannot avoid suffering.
Otherwise, you have seen nothing at all.

Ý niệm về quá khứ, hiện tại và tương lai như bốc khói; 
tôi thấy tôi đứng thấp thoáng ở cửa ngõ 
của một thứ hiện tại thoát ly thời gian, thoát ly mọi sự chuyển động.

Tôi chỗi dậy và ngồi trong tư thế tham thiền suốt một đêm đó. 
Mưa như thác đổ trong tâm hồn tôi. Mưa như xối chảy. 
Những giọt nước to, 
những dòng suối nhỏ tuôn ào ạt 
vừa gột rửa vừa vỗ về vừa thấm nhuần, 
vừa nuôi dưỡng. 
Không còn gì hết, chỉ có sự vững chãi an tĩnh. 
Tôi ngồi như một trái núi đá, và miệng tôi mĩm cười. 

At that moment, I felt perfectly at peace.
Not one sad or anxious thought entered my mind.
Ideas of past, present and future dissolved.
And I was standing at the luminous threshold
of a reality that transcends time,
space and action.
I arose and sat in meditation the rest of the night.
All that remained was a deeply rooted peace.
I sat like a mountain
and I smiled.

Nhận xét