CHỈ SỐNG MỘT LẦN (triết lí YOLO)


YOLO
 “You Only Live Once” 
“Bạn chỉ sống một lần”

Nhưng vậy thì sao? 
Bạn chỉ được sống một lần, điều khá là đáng sợ. Nhưng chính nó cũng giải phóng cho bạn. 
Nếu vũ trụ kết thúc trong "Cái chết nhiệt", mọi sự sỉ nhục bạn chịu trong đời sẽ bị lãng quên. 
Mọi lỗi lầm mà bạn làm sẽ không còn quan trọng vào phút cuối. 
Mọi điều tồi tệ bạn làm sẽ là vô giá trị.
- Nếu cuộc đời là tất cả những gì ta được trải nghiệm thì đó là thứ duy nhất quan trọng. 
- Nếu vũ trụ không có một quy luật gì hết thì quy luật duy nhất là thứ mà ta quyết định.  
- Nếu vũ trụ không có một mục đích thì ta có thể chọn cho nó mục đích. 
Con người gần như là sẽ tuyệt chủng vào một thời điểm nào đó. Nhưng trước đó, ta có cơ hội khám phá về bản thân và thế giới xung quanh. 

Ta có cơ hội để cảm nhận cảm xúc. 
Ta có cơ hội cảm nhận đồ ăn, đọc sách, ngắm mặt trời mọc, và ở bên cạnh người khác.
Sự thật khi ta có thể suy nghĩ về những điều này thì đã quá là phi thường rồi. 

Dễ dàng để nghĩ rằng bản thân ta tách rời khỏi mọi thứ, nhưng điều này không đúng. 

Chúng ta như là vũ trụ với sao Neutron, hoặc là một lỗ đen, hoặc là một tinh vân. Thậm chí còn tuyệt hơn ta là phần suy nghĩ và cảm nhận của chính nó, 
các cơ quan trung tâm của vũ trụ. Chúng ta tự do trong một sân chơi vũ trụ. 

Vì vậy chúng ta nên nhắm vào hạnh phúc và xây dựng một thế giới hoàn hảo trên đó. 
Không phải như thể là chúng ta đã tìm ra tất cả những gì cần biết. 
Chúng ta không biết tại sao các quy luật của vũ trụ là vậy, cách sự sống bước vào tồn tại, bản chất của sự sống, chúng ta không hề hay biết bản chất của ý thức, hay nếu ta cô đơn trong vũ trụ này. 

Nhưng ta có thể cố gắng tìm ra vài lời giải đáp.

Có hàng tỉ ngôi sao để ta ghé thăm, 
những căn bệnh cần được chữa trị, 
Những con người cần đến để được giúp đỡ, 
cảm giác hạnh phúc để được trải nghiệm, 
và các trò chơi để hoàn thành.

Có quá nhiều thứ để làm, bạn có lẽ đã sử dụng một lượng lớn thời gian của bạn.

Nếu đây là lần duy nhất thì không có lý do gì để không sống vui vẻ. 
Và sống càng hạnh phúc càng hay. Điểm cộng nếu bạn làm cuộc sống của người khác tốt hơn. 
Nhiều điểm cộng nữa nếu bạn giúp xây dựng một đế chế vũ trụ của con người. 
Làm những thứ làm bạn cảm thấy tốt đẹp. Bạn được quyền quyết định những điều có nghĩa gì đối với bạn.

Tuy rằng, Sự tồn tại của con người khá là đáng sợ và mơ hồ. 
Một vài trăm nghìn năm trước chúng ta bắt đầu có nhận thức và nhận ra được bản thân đang ở một nơi xa lạ. Nơi được lấp đầy với các sinh vật khác. Ta có thể ăn vài loài. Một vài loài có thể ăn chúng ta. 

Có những thứ chất lỏng mà ta có thể uống được. Có những thứ mà ta dùng để tạo ra nhiều thứ hơn. 
Bầu trời vào ban ngày có một quả cầu nhỏ màu vàng sưởi ấm da chúng ta. Bầu trời vào ban đêm được lấp đầy bởi những ánh sáng tuyệt đẹp. Nơi này rõ ràng được làm ra cho chúng ta.

Chúng ta đang ở trong ngôi nhà của mình. Điều này làm cho mọi thứ ít đáng sợ và mơ hồ hơn. 

Nhưng càng về sau, ta càng học được nhiều hơn về thế giới và bản thân. Ta học được rằng những ánh sáng lấp lánh không chiếu sáng cho chúng ta. Bản chất nó đã là vậy. 

Ta nhận ra rằng chúng ta không phải trung tâm của thứ giờ chúng ta gọi là vũ trụ. Và nó tồn tại đã rất lâu, lâu hơn rất nhiều những gì ta tưởng. 

Ta nhận ra rằng ta được tạo ra bởi nhiều thứ nhỏ bé không sự sống, thứ tạo nên những thứ lớn hơn mà không chết vì một vài lý do gì. Và ta cũng chỉ là một trạng thái tạm thời của lịch sử lặp đi lặp lại.

Ta nhận ra rằng mình sống trong một hạt bụi ẩm ướt di chuyển quanh một ngôi sao cỡ trung trong một khu vực yên tĩnh của một thiên hà bình thường và là một phần của một nhóm thiên hà mà chúng ta sẽ không bao giờ rời đi và nhóm này chỉ là một trong hàng ngàn nhóm tạo nên một siêu cụm thiên hà. Nhưng mà cả siêu cụm thiên hà của chúng ta cũng chỉ là một trong hàng ngàn, tạo nên thứ ta gọi là Vũ trụ quan sát được. Vũ trụ thực sự có thể lớn hơn gấp triệu lần nhưng ta sẽ không bao giờ biết được.

Ta có thể dùng những từ như là 200 triệu thiên hà hoặc nghìn tỉ ngôi sao hoặc một số lượng vô hạn các hành tinh. Nhưng tất cả những con số này là vô nghĩa. Bộ não của ta không thể hiểu được những khái niệm này, Vũ trụ quá là rộng lớn.

Có quá nhiều thứ như vậy. Nhưng kích cỡ không phải là khái niệm rắc rối nhất ta đối mặt. 

Mà đó là thời gian... Hay đúng hơn, thời gian ta có.  
Nếu bạn may mắn sống tới 100 tuổi, bạn có 5200 tuần để sử dụng. 
Nếu giờ bạn đang 25 tuổi, thì bạn còn lại 3900 tuần. 
Nếu bạn chết vào lúc 70 tuổi, thì bạn còn lại 2340 tuần.

Rất nhiều thời gian, nhưng đồng thời... thật ra cũng chẳng nhiều. Và rồi sau đó thì sao? 

Các quá trình sinh học của bạn sẽ phá vỡ và mô hình động là bạn sẽ ngừng hoạt động. 
Nó sẽ phân giải cho tới khi không còn "bạn" nữa. Một vài người tin rằng có một phần mà ta không thể thấy hay đo được nhưng chúng ta khó có thể kiểm chứng. 

Vậy đó có thể là cuộc sống của ta, và ta có thể sẽ chết...vĩnh viễn. Tuy nhiên, không hẳn đáng sợ đến vậy. Nếu bạn không nhớ 13.75 tỉ năm trôi qua trước khi bạn tồn tại, thì cả nghìn triệu và nghìn triệu và nghìn triệu năm sau sẽ qua rất nhanh một khi bạn đã mất. Nhắm mắt lại. Đếm tới một. Đó là cảm giác của độ dài vô tận. 

Nhận xét